Sương Anh

Thu Chiều

Thương cho đời chiếc lá
Mong manh kiếp xuân thì
Tươi xanh vào muà Hạ
Thu ngã vàng ra đi...
Cây khô cành héo úa
Run rẩy giưã bão giông
Đâu rồi mầu nhung luạ
Rực rỡ nét rạng hồng
Thương cho người con gái
Vẻ đẹp như muà xuân
Xinh tươi như hoa nở
Bỗng dưng hoá bạc phần
Người đi không về nưã
Kẻ ở lại buồn trông
Nhìn lá rơi ngoài cưả
Lại càng thêm chạnh lòng
Đêm đàn bầu rung tiếng
Đau lòng kẻ cô đơn
Lẻ bầy chim thảm thiết
Kêu than giọng tủi hờn
Thu về phai màu nắng
Trời ảm đạm buồn thiu
Lá rơi cành trống vắng
Cô đơn giưã Thu chiều

Được bạn: HB 29.08.2011 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thu Chiều"